Thứ Năm, 25 tháng 6, 2009

Cuộc tìm kiếm phương pháp của Chuột nhắt
Cuộc sống này là vô vàn những cuộc tìm kiếm. Tôi cũng đang tìm kiếm, và trong cuộc tìm kiếm này tôi nhận ra nhiều điều.
Gau: Chuột này, con nghĩ gì trông buồn thế?
Chuột: ko ạ, con chỉ đang tìm kiếm.
Gấu: Con tìm cái gì?
Chuột: kiếm tìm cách thức của mình, bác ạ. Nghe ngu ngốc và buồn cười quá phải ko? Nhưng con vẫn kiếm tìm điều đó.
Gấu: ko đâu. Bác nghe con mà. Vì sao con tìm nó?
Chuột: Con nhận ra việc học hóa ra rất dễ dàng, nhưng để tìm được cách học cho riêng mình mới thực sự khó. Nhiều năm rồi, con đã ở trong cái vòng lẩn quẩn sai lầm của sự lười biếng. Nhưng bây giờ khác rồi
Gấu: sao con ko nói với người lớn?
Chuột: Vì con thất vọng. Nói ra dài lắm.
Gấu: ko sao, ta nghe mà.
Chuột: Vì họ luôn là " người-đúng-nhất", con ko muốn nói với " người-đúng-nhất", con muốn "người biết thú nhận sai lầm". Có 1 thời, con nghĩ người lớn luôn đúng, nhưng con đã sai lầm lớn. Con có 1 người thầy giáo, mặc dù con chỉ gặp ông trên diễn đàn online nhưng con kính trọng ông vì ông đã nói" Các con ơi, thầy đã sai".
Gấu: điều gì đã làm con thay đổi?
Chuột: ko, con là chính mình thôi, chỉ đơn giản là, con thấy cách thức cũ ko đúng đắn nữa.
Gấu: con tìm kiếm cái mới để chối bỏ cái cũ sao?
Chuột: ko! ko bao giờ! Chỉ vì họ, những người to lớn trong giáo dục ấy, đã bắt tụi con xách cái cặp 6 kg đến trường. Nhưng con có được bao nhiêu kí trong đó? Rỗng tuếch!! Làm hết sức để nhồi nhét vô sao? Ko!! Cái con cần là thực tế! là hành động. Con ko muốn nhớ cái mớ hỗn tạp hoặc trriết lý phải học thuộc khô queo chỉ để đi thi! Con cần thực tế cho chính cuộc sống của mình. . Con ko chối bỏ những điều cũ, nếu ko có bài học của quá khứ cũng sẽ ko có bài học của hôm nay. Nhưng phải loại đi những điều ko đúng, con ko muốn có sự lặp lại.
Gấu: Con nghĩ phương pháp nào tốt nhất cho mọi người?
Chuột: COn ko biết, còn bác?
Gấu: ko có cái gì là tốt nhất cho tất cả, chỉ có cách của riêng người đó là tốt nhất cho người đó. Nhưng bác thấy có nhiều đợt đổi mới mà, sách giáo khoa, phương pháp giảng dạy?
Chuột: thế đấy! Họ vẫn đang hô to hét lớn về đổi mới phương pháp. Và rồi họ đã đổi mới thế nào? con ko thấy. Có bao nhiêu người chịu đổi mới? đếm trên đầu ngón tay. Cách đổi mới là gì? Là ko cho giáo viên biết chính xác mà chỉ ra 1 cái văn bản, đọc to nó lên và bảo rằng" Chúng ta dổi mới!!" . Còn SGK? Cứ thêm vào đó, nhét vô, nhét nữa, càng nhiều càng tốt. Con cũng từng mong chờ sự đổi mới đích thực, nhưng con đã thất vọng.
Gấu: thế con nghĩ con thay đổi đc mọi thứ sao?
Chuột: ko đâu!!Con ko có sức mạnh lớn đến vậy. Con chỉ có thể thay đổi bản thân đã là 1 điều khó khăn. Nhưng nếu có nhiều người cũng chịu suy nghĩ thì mọi chuyện sẽ khác đi.
Gấu: bác nghĩ con nên bày tỏ với mọi người đi.
Chuột: con rất muốn làm vậy, nhưng con ko muốn có người cho con là kẻ " rảnh". Cô dạy môn Công nghệ của 1 lớp khác( tên là Trà. T. C) đã làm 1 cuộc thăm dò ý kiến nhưng có nhiều bạn đã cho rằng cô " rảnh", "lo chuyện bao đồng". Còn con lại thấy điều đó rất hay. Nó có thể xem là 1 sự tiến bộ!!
Gấu: Con có nhiều mối liên hệ về các giáo viên?
Chuột: Có. Nhưng ko nhiều lắm. Các Giáo viên là như4ng người đáng kính. Nhưng có đôi khi, cũng đáng buồn.
Gấu: có ai làm con thất vọng sao?
Chuột Con ko thất vọng về họ, con chỉ bị chi phối bởi cách thức họ đang làm thôi.
Gấu: Cái gì vậy?
Là cách dạy chỉ dẫn đến học vẹt. Có 1 cô dạy văn đã làm con sợ, thậm chí mấy năm sau con còn bị ám ảnh. Suốt năm, cô ấy bắt con học từng ghi nhớ, từng bài giảng trong vở mà là phải thuộc ko sót 1 chữ nào. Thiếu 1 chữ dù là ko wan trọng, tụi con cũng bị trừ gần 2 điểm!! 2 điểm cho 1 chữ!! Con vẫn còn nhớ lại những giờ văn đó. Nhưng, con luôn kính trọng cố ấy vì thưc ra, cô ấy thương học trò lắm, chỉ là, cách cô ấy làm con ko nghĩ là đúng.
Gấu: lạ thật, văn là môn học của sự rung cảm mà.
Chuột: đúng thế, nhưng nó đã bị biến tướng thành 1 công cụ để "học thuộc-chép mau-đỡ mất công-lấy đểm lớn" rồi bác ạ.
Gấu: ái chà, cũng đáng buồn thật, thôi cố lên con nhé.
Chuột: vâng, cảm ơn bác đã nghe con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét